Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

THƯƠNG ÁO BÀ BA - Ca sĩ Minh Nhân

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

CÂY SẦU ĐÂU QUÊ MẸ

Tác Giả : Hoàng Song Việt

Lối :

Nữ: Đêm nay trời trở lạnh
Gió giao mùa lay động nhánh sầu đâu
Văng vẳng đâu đây thánh thót giọt đàn bầu
Và những tiếng mẹ ru ngọt ngào trong kỹ niệm
Nam: Ầu ơ ! chiều chiều ra đứng ngõ sau, trông về quê mẹ ờ
Ầu ơ ! trông về quê mẹ ruột đau chín chiều

Phụng hoàng 8 câu:

Nữ:
1/ Đó là những ngày tóc mẹ hãy còn ....xanh
(-)(+) Số phận lênh đênh nữa đường cam gảy gánh
2/ (-) Lời hẹn trăm năm bẻ bàng do nghịch cảnh.
(-)(-) Giọt vắn giọt dài nửa khóc cho chồng nữa khóc cho con


Nam:
3/ (-)(-)(-) Còn gì buồn hơn
(-) Đêm vắng cô đơn nghe ngọn sầu đâu than thở nghẹn ngào
4/ (-) Nhìn ngọn đèn chong gió lùa nghiêng ngã
(-)(-) Nghe tiếng con khờ, mơ màng khẻ gọi ba ơi


Nữ:
5/ (-)(-)(-) Rồi một nắng hai sương
(-) Gởi trọn tình thương vào cho hai đứa con khờ
6/ (-) Làm một dòng sông e ấp đôi bờ


Nam:
(-) (-) Mẹ đóng cả hai vai trong vở kịch đời bao khó nhọc
7/ (-) Mong cho con mình (-) mau sớm được thành nhân
(-) Mua gánh bán bưng giữa mưa dầm nắng hạn


Nữ:
8/ (-) Chưa hết tuổi xuân tóc mẹ đã phai màu
(-)(-) Nhưng tiếng mẹ vẫn ngọt ngào tha thiết những lời ru.

Vọng cổ:

Câu 1:
Nam: Và những tiếng ru xưa cứ buồn theo năm tháng, như tiếng vạc kêu sương giữa đêm trường lẻ bạn dù biết chẳng còn ai để thương nhớ mong....chờ.
Khi những đứa con vẫn vô tư trong tình thương vô bến vô bờ,
Nữ: Vẫn theo mẹ đến trường ngày hai buổi, vẫn nô đùa trong lứa tuổi ngây thơ. Cây sầu đâu già cội đứng bơ vơ, lá sầu đâu rơi qua mấy độ thu tàn.
Nam: Con đường làng vẫn quen lối quanh co, nghiêng ngã cánh cò trên đồng trưa ruộng sớm….

Câu 2: Nữ: Rồi chiến chinh ngập trời khói lửa, mẹ dắt dìu hai con trôi nổi chốn thành đô, tiếp tục gian truân cảnh làm thuê ở mướn để cho hai con cơm áo no lành....
Nhà tạm vách thưa dưới mái hiên đình,
Nam: Con khôn lớn mẹ lưng còng tóc bạc, gánh thân trần làm chai cả đôi vai. Con gái thành danh trên sân khấu,
Nữ: con trai đổ đạt chốn khoa trường. Như những cánh chim non rời tổ, chồng chất cho đời của mẹ nổi cô đơn.

Thơ:

Nữ:
Đêm đêm mẹ vẫn chong đèn
Chờ con của mẹ bên thềm mẹ ơi
Nam:
Lá sầu đâu vẫn còn rơi
Cây sầu đâu vẫn chờ nơi quê nghèo

Lý Son Sắt:

Nữ:
Con nước trôi xa nguồn
Cho tủi, nghe thêm buồn
Nam: Nhìn, qua hàng lau thưa
Chợt trông từng cơn mưa
Mong nước đem lên nguồn
Niềm yêu thương hát câu thâm tình
Nữ: Ai sống trên cỏi đời
Đừng quên câu hiếu thâm người ơi
Nam: Mai kia nếu xa cội nguồn
Lòng không nguôi xót xa đầy vơi.

Câu 5:

Nữ: Chưa kịp trở lại quê xưa thăm cây sầu đâu già nua cằn cổi, thì mẹ đã ra đi về nơi vĩnh biệt giữa một đêm đông tầm tả trận mưa....buồn.
Tiếng chuông mỏ ngân nga như lời nguyện cầu mẹ siêu thoát linh hồn.
Nam: Bạn hửu thắp nhang với tấm lòng thương tiếc,và chia sẽ nổi buồn mất mát của hai con. Nhưng làm sao sớt chia được nổi buồn mất mẹ, người mẹ đã dâng trọn cuộc đời làm lẻ sống cho con.
Nữ: Cha đi lòng mẹ héo hon, mẹ đi để lại cho đời con khối sầu.

Câu 6: Ngày chúng con đã thành nhân chi mỵ, muốn trọn lòng báo hiếu với từ thân. Muốn mua tặng mẹ từng tấm khăn manh áo, muốn dâng cho mẹ từng vật lạ món ngon.
Nữ: Muốn hát cho mẹ nghe một bài ca đẹp nhất, ca ngợi tấm lòng của người mẹ thương con, thì hởi ơi mẹ đã không còn nữa,
Nam: Cho đất thãm trời đau lòng con tan nát, cho cội sầu đâu lả ngọn bởi đau sầu.

Nữ: Con đi mẹ dắt qua cầu
Trần ai muôn nẻo dãi dầu nắng mưa
Nam:
Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Nhớ hình bóng mẹ chín chiều ruột đau.

ĐIỂM HẸN QUÊ HƯƠNG

Tác giả: Văn Chí Mỹ- Hiền Phương



Nam (gọi to) Đò ơi....đò ơi

-Ca Lý tòng quân-
Nữ: . 1/ Ai kêu đò, ai kêu đò có em (-). Tiếng ai tiếng ai kêu đò (-)
Chờ em rẽ nhịp đưa đò sang bến
Nam: Dòng nước tung tăng, ánh trăng mơ mộng
Thương bóng hình nghiêng nghiêng.
Cô lái đò sang sông.

2/ Ơi đò ơi đò, đò ơi. Rẽ nước nhanh, đón anh sang bờ
Nữ: . Đò đang rẽ nhịp, rẽ nhịp sang bến
Nam: Cành lá xôn xao như vẫy tay đón gọi, ơi đò, đò ơi
Nữ: . Ơi đò chờ có em

-Ca Phi Vân Điệp Khúc-
Nam: Gió đưa, gió đưa vờn lay, ơi đò ơi,
Gió lay mái chèo xuôi dòng (-) nhanh lên đi đò ơi
Nữ: . Khoan ..(1N)..theo nhịp khoan khoan, ( 1N )
Lắc lẻo tay chèo,(1N ) theo dòng đời trôi
Mênh mông (- ) theo nhịp khoan khoan

Nam: Kêu đò mà lòng anh vấn vương,
Lòng nhớ thương (-) bến sông anh tòng quân
Nữ: . Đưa đò mà lòng em luyến lưu,
Ngày tiễn đưa (-) sáng trăng trên sông này
Nam: Nay anh trở về với bến đò năm xưa,
Thăm con đò, thăm bóng hình em yêu
Nữ: . (1+3/4N) A....chính anh đây là người trai (-) em tiễn đưa lên đường
Dòng sông (-) in bóng anh năm nào,
Hàng cây (-) vẫn xanh đậm thướt tha
Nam: (1+3/4N) A....Chính em đây là người em (-) đưa anh sang bờ, tòng quân (-)
Giữ yên quê nhà giờ đây (-) vẫn tay chèo đón anh

-Vọng cổ-
1. Nữ: Ơi người chiến sĩ năm xưa, có nhớ hay không ngày em tiễn anh lên đường ra phía trước, nơi biên giới mờ xa, anh giữ yên bình cho đất nước nay anh trở về đây với người em gái năm xưa đang đón đợi anh trên bến nước ...mong ... chờ.

Em vẫn đợi anh dù chẳng kịp hẹn hò.
Nam: Ai chẳng nhớ mong chỉ sợ lòng vương vấn nên chắc tay súng diệt thù, thay lời hẹn phải không em (-)
Nữ: Đón đợi anh về đâu phải chỉ riêng em mà bến nước dòng sông cũng mong chờ anh trở lại. Anh có thấy không những vườn cây sai trái và đồng lúa reo vui đón chào người trai năm cũ … (cống 32 ) 12N

2. Nam: Anh là người trai năm cũ, qua biết bao mùa trăng, nay anh trở về đây vui với quê nhà. ( 2N ) Phải không em mùa trăng chờ đợi hẹn hò.
Nữ: Ai biết mùa trăng hò hẹn, trăng có phải là người đâu mà hò mà hẹn. Trăng chỉ nhớ mong người nên đón đợi mà thôi (-)

Nam: ( Nói ) Nếu trăng không phải là người, mà trăng biết chờ, biết đợi, vậy còn cô lái đò có chờ đợi ai không?
Nữ: Em chỉ là cô gái chèo đò đưa khách sang sông, đâu ước mơ có người để nhớ mà thương.

-Nói lối-
Thôi xin mời anh sang sông

Nam: ( ngâm thơ ) Đưa đò, đưa bộ đội sang sông.
Đừng bỏ giữa dòng, lạnh lắm người ơi.
Đò ơi , tôi chẳng có biết bơi.
Nhưng tôi biết lội, đến nơi với đò

-Ca Lý cái mơn-
Nữ: Anh đừng đùa vui, làm em bối rối. Thôi hãy sang sông,
Nam: Anh chèo với em được không?
Nữ: Có sao đâu, mời anh xuống chúng ta cùng chèo
Nam: -Nữ: Hò hò khoan hỡi hò hò khoan. Trăng sáng trên dòng sông
In bóng hình của chúng mình trên sông.

-Ca vọng cổ-
5. Nam: Trên mặt nước lung linh in bóng hình đôi lứa. Tiếng mái chèo khua reo vui như chào đón hạnh phúc ...đôi ... mình.

(2N) Đất nước bình yên ta xây dựng hạnh phúc gia đình. Để con đò chơi vơi có bến đậu, vậy chớ …đậu nơi này có được không em ?
Nữ: Bây giờ anh nói yêu em. Biết ai làm chứng cho duyên đôi mình
Nam: Anh thề dưới ánh trăng khuya. Mong trăng làm chứng se duyên vợ chồng .

-Ca Lý trăng soi-
Nữ: Con đò đưa, nhặt khoan tiếng máy, khua trên dòng,
Nghe lòng bâng khuâng vấn vương trăm chiều,
Khung trời quê hương mến thương vô vàn
Nam: Nay về đây, dòng sông năm ấy vẫn tiếng bìm bịp kêu
Nữ: Bìm bịp kêu , nước lớn anh ơi. Trên bến này non nước bình yên.

6. Nam: Giờ đây quê hương đang từng ngày đổi mới
Anh về lại quê hương xây dựng nước non này (24)
Nữ: Ánh trăng soi sáng dòng sông. Con đò cặp bến, xin mời anh theo.
Nam: Gió đưa mái tóc vờn bay. Con đò có bến, nhớ ngày tiễn đưa.(32)

DÒNG SÔNG TÌNH MẸ

Tác Giả: Hữu Lộc


Đoản Khúc Lam Giang (8 câu đầu):
Bao năm dài xa quê,
Bước lãng du con chưa về thăm cố hương.
Thương sao dáng nhỏ mẹ hiền,
Thương đôi mắt mẹ rưng mờ lệ ứa.
Thời gian mòn tuổi xuân,
Thương tóc bay, tóc phai dần theo tháng năm.
Thời gian mòn tuổi xuân,
Nghĩa báo ân con chưa đền mẹ… ơi!

Vọng cổ:
1/ Lất phất mưa khuya phố thị đèn đêm mờ trong lụa trắng. Con chim vịt từ đâu gọi đàn trong đêm vắng nghe quặn thắt lòng con bao nổi nhớ… quê… nhà.
Chốn quê xưa chắc mẹ cũng đang thao thức đợi chờ.
Đứa con xa trên bước đường phiêu lãng, sự nghiệp chưa thành để mẹ mỏi mòn trông.(+)
Tình mẹ đong đầy như một dòng sông, con tủi phận chưa báo đền câu hiếu thảo.
Mẹ đã vì con rụng mất tuổi xuân rồi, thương tóc bay bay nên tóc buồn điểm trắng…
(4 nhịp)

2/ Ầu… ơ… đố ai đếm được lá rừng,
Đố ai đong được ân tình mẹ tôi.
Mấy mươi năm mẹ sống đời cô phụ, nuôi dạy đàn con mẹ lặn lội thân cò.
Chị em con tuổi còn thơ ấu dại khờ.
Nhớ ngày ấy trên bến sông buồn lặng lẽ, mẹ lặng nhìn theo từng bước con đi.(+)
Bóng chiều nghiêng bóng mẹ nghiêng nghiêng, đôi dòng lệ thay cho lời đưa tiễn.
Con mang theo thiêng liêng tình mẹ đó, có cả nụ cười nước mắt lời ru…

Đoản Khúc Lam Giang (5 câu chót):
Nhớ lúc con đi, ngậm ngùi,
Buồn thương mẹ đứng trông theo, hoàng hôn dần buông trôi.
Tiếng con chim vịt kêu chiều quặn đau,
Ngỡ như lời mẹ não nùng gọi con,
Đừng quên nơi cố hương.

Vọng cổ:
5/ Mẹ ơi! con đã về đây sau bao năm trời cách xa thương nhớ. Lòng mang theo niềm vui hớn hở rằng đứa con xa đã về lại bến… sông… chờ.
Dòng sông đó lời ru con vững bước vào đời.
Chiêu Quân:
Cánh võng không mòn, lời ru xưa của mẹ.
(--) (--)
Con đi rồi mẹ buồn mẹ đợi,
Dòng sông__ hiu quanh__
Não nùng rơi tiếng chim vịt kêu chiều.
(Về vọng cổ):
Chiều xuống mênh mông dòng sông tràn nổi nhớ, nghe âm vang tiếng mẹ gọi con về.(+)
(Ca luôn)

6/ Lý Sâm Thương:
Bao tháng năm con đi,
Dòng sông__ chở đầy nổi nhớ.
Xuân đến - xuân qua mau,
Sơi tóc buồn__ thương tóc cũng bay.
Chiều - những chiều mênh mông,
Trên bến sông mẹ ngóng trông con về.
Tình mẹ dành cho con,
(Về Vọng cổ):
Lời ru xưa cánh võng vẫn không mòn.(+)
Lời hát ru xưa không mòn cách võng, vững bước vào đời con đã thành nhân.
Mẹ cười nước mắt rưng rưng,
Dòng sông tình mẹ lời ru thâm tình.

Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

BÊN SÔNG VÀM CỎ

Tác giả: Trọng Nguyễn


BÔNG MUA TÍM

NHỚ MẸ

Tác giả: Viễn Châu

Hò ơi…
Lòng con thảo như giọt sương hạt bụi
Công mẫu từ như ngọn Thái Sơn
Có cha có mẹ thì hơn
Không cha không mẹ…
Hò ơi…
Không cha không mẹ như đờn đứt dây.

VỌNG CỔ:

Rảo bước qua mấy nhịp cầu tre về nơi mái lá, con mới hay mẹ đã... qua... đời...

1. Mẹ ơi! Lòng của con tan nát tơi bời.
Trên bàn thờ cũ kỹ con chỉ thấy lạnh lùng chiếc nhện buôn tơ, mẹ ơi tuổi già nua mẹ chịu đói no sau trước một mình, còn con thì trên bước lãng du bốn phương trời đã làm thân viễn xứ.

2. Mẹ đã bắt ốc hái rau tảo tần hôm sớm, quản chi thân góa bụa cơ hàn.
Con nhớ ngày cha con vĩnh biệt dương trần, một mình mẹ lo ma chay tống táng nhờ láng giềng cô bác cũng thương, kẻ gạo người tiền đua nhau giúp đỡ, mẹ cũng được an ủi đôi phần trong cảnh mẹ góa con côi.

(dặm) Sau khi chôn cất cha rồi,
Đêm đêm không ngủ mẹ ngồi thở than.

3. Có nhiều đêm không có tiền mua dầu thắp đèn làm việc, mẹ phải ra ngồi sàng gạo dưới trăng, con quấn quít bên cạnh mẫu thân nhìn ánh trăng thượng tuần lấp ló sau hàng phượng vĩ, con thấy đôi dòng lệ của mẹ từ từ chảy dài xuống má, con hỏi: “Tại sao mẹ buồn vậy mẹ?”, mẹ gượng cười mới bảo cùng con:
“Con ơi lòng mẹ héo hon
Hãy thương con trẻ hãy còn bé thơ
Cha con lìa cõi trần nhơ
Bỏ con với mẹ bơ vơ trên đời”

LỐI:

Nhớ một buổi về thăm quê ngoại
Khắp bốn bề lửa cháy nhà tan
Mẹ với con khi đến cổng làng
Còn lưu luyến mái tranh nghèo nơi xóm nhỏ.

VỌNG CỔ:


Trong lúc tản cư sống nhờ bên ngoại, mẹ phải đi bán từng lon gạo để nuôi con trong khói lửa... điêu... tàn...

4. Ba bốn năm dư mẹ con ta sống trong cảnh cơ hàn.
Bà ngoại thì lưng còng tóc bạc thêm bệnh già nay ốm mai đau, khi ngoại tắt hơi chỉ có mẹ với con đầu đội khăn tan lủi thủi theo quan tài của ngoại; ôi còn chi buồn hơn là một đám ma nghèo.

5. Năm sau khi lửa chiến chinh tràn vào xóm nhỏ, mẹ đau xót bảo con phải tìm chốn bôn đào.
Con cất bước đi mà dòng lệ tuôn trào. Con đò từ từ xa bến, mẹ vẫn còn đứng dưới hàng cau, những chiếc lá sầu đâu gió cuốn tả tơi như dòng lệ mẹ tôi ròng ròng tuôn chảy, một người mẹ sống toàn trong đau khổ từ tuổi thanh xuân cho đến tuổi bạc đầu.

6. Mẹ ơi! Bàn thờ mẹ nhện đà bủa lưới, lòng con sầu như mối nhện giăng tơ. Mười năm qua trở lại quê xưa, thì thể xác của mẹ đã vùi sâu dưới ba tấc đất, giữa tấm phên tre con còn nhìn thấy chiếc áo vá quàng của mẹ bụi bám nắng soi, chiếc áo năm xưa gợi lại hình ảnh dưới trăng mẹ ngồi sàng gạo còn con thì nũng nịu ngồi lên trên vạt áo mẹ hiền.
Năm nay con lớn khôn rồi
Trở về quê cũ mẹ thời còn đâu
Mẹ đà khuất bóng ngàn dâu
Biết ai lau hộ dòng châu thâm tình!?