Danh sách theo thứ tự ABC
- Ái Tử Kê
- Ánh Nắng
- Ánh Trăng
- Bá Hoa
- Bát Man Tấn Cống
- Bắc Sơn Trà
- Bài Tạ (Tọa Ngọc Lầu)
- Bắn Nhạn
- Bình Bán Chấn
- Bình Bán Vắn
- Bình Sa Lạc Nhạn
- Cao Phi
- Cao San
- Chi Hoa Trường Hận
- Chiêu Quân
- Chinh Phụ Ly Tình (Chinh Phụ)
- Chuồn chuồn
- Cổ Bản
- Cổ Bản Vắn
- Dạ Cổ Hoài Lang
- Dạ Khúc
- Đăng Sơn Lãm Thủy (Xàng xàng liu)
- Đường Thái Tôn
- Dì Phạn
- Đoản Khúc Lam Giang
- Duyên Kỳ Ngộ
- Giang Nam
- Giang Nam Cửu Khúc
- Giang Tô Điểu Ngữ
- Hàn Giang
- Hành Vân
- Hoài Nam Khúc
- Hoài Tình
- Hướng Mã Hồi Thành
- Khốc Hoàng Thiên
- Khổng Minh tọa lầu
- Khúc Ca Hoa Chúc
- Kiều Nương
- Kim Tiền Bản
- Kim Tiền Huế
- Lạc Âm Thiều
- Lạc Xuân Hoa
- Lệ Rơi Thấm Đá
- Liên Hườn
- Liêu Giang
- Liễu Thuận Nương
- Long Đăng
- Long Hổ Hội
- Long Hổ (nhạc cải lương)
- Long Hổ (nhạc Huế)
- Long Ngâm
- Lộng Nguyệt
- Lưu Thủy Đoản
- Lưu Thủy Hành Vân (Hoài Cầu)
- Lưu Thủy Trường
- Lý Ba Tri
- Lý Bông Dừa
- Lý Bông Trang
- Lý Cái Mơn
- Lý Cây Bông
- Lý Qua Cầu
- Lý Chiều Chiều
- Lý Chiều Chiều Huế
- Lý Chim Quyên
- Lý Chim Xanh
- Lý Con Khỉ
- Lý Con Sáo
- Lý Con Sáo Gò Công
- Lý Con Sáo Sang Sông (Lý Ở Ở)
- Lý Đất Giồng (Lý Tình Tang)
- Lý Đêm Trăng
- Lý Đương Đệm
- Lý Giao Duyên
- Lý Lu Là
- Lý Kéo Chài
- Lý Mỹ Hưng
- Lý Mỹ Trà
- Lý Năm Căn
- Lý Phước Châu
- Lý Phước Kiến
- Lý Qua Cầu
- Lý Sâm Thương
- Lý Son Sắc (Lý Tứ Đại)
- Lý Trăng Soi
- Lý Tòng Quân (Lý Mù Sương)
- Lý Tương Phùng (Lý Tư Phùng)
- Mạnh Lệ Quân
- Mẫu Đơn
- Mẫu Tầm Tử
- Miên Hậu Hồi Cung
- Minh Châu
- Nam Ai
- Nam Đảo (Đảo Ngũ Cung)
- Nam Xuân
- Nặng Tình Xưa
- Ngươn Tiêu Hội Oán
- Nguyên Tiêu
- Nguyệt Bác Xuân Đài
- Ngự Giá Đăng Lâu
- Ngũ Điểm
- Ngũ Điểm - Bài tạ
- Ngựa Ô Bắc
- Ngựa Ô Nam
- Ngũ Đối Hạ (bài Hạ)
- Ngũ Đối Thượng
- Nhạn Về
- Phẩm Tuyết
- Phi Vân Điệp Khúc
- Phong Ba Đình
- Phong Nguyệt
- Phú Lục
- Phụng Cầu Hoàng (Phụng Cầu/Phụng Cầu Hoàng Duyên)
- Phụng Hoàng Lai Nghi (Phụng Hoàng Tài Tử/Phụng Hoàng Cầu)
- Phụng Hoàng Cải Lương (Phụng Hoàng 12 câu)
- Phụng Nghi Đình
- Quý Phi Túy Tửu
- Song Cước
- Song Phi Hồ Điệp
- Sơn Đông Hướng Mã
- Sương Chiều
- Sương Chiều - Tú Anh
- Tam Pháp Nhập Môn
- Tân Xái Phỉ
- Tấn Phong
- Tẩu Mã
- Tây Mai
- Tây Thi
- Thanh Dạ Đề Quyên
- Thu Hồ
- Thu Hồ Diệp Lạc
- Thu Phong
- Thủ Bình Bán
- Thủ Phong Nguyệt
- Tiểu Khúc
- Tô Võ Mục Dương
- Trạng Nguyên Hành Lộ
- Trăng Thu Dạ Khúc
- Trăng Thu lớp Vĩ
- Trống Quân
- Trung Thu
- Trường Tương Tư
- Tú Anh
- Từ Bá Tướng (Đại Bá Đương)
- Tử Qui Từ
- Tứ Đại Oán
- Tùng Lâm Dạ Lãm
- Ú Liu Ú Xáng (Thiên Bất Túc)
- Uyên Ương Hội Vũ
- Vạn Giá
- Văn Thiên Tường
- Vạn Huê Trường Hận
- Vọng Kim Lang
- Võ Biền Xuất Đội
- Võ Tắc Biệt
- Võ Văn Hội Oán
- Xuân Nữ
- Xuân Phong
- Xuân Tình
- Xàng Xê lớp Hò
- Xàng Xê lớp Xề
- Xang Xừ Líu
- Xế xảng
Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011
NHỚ MẸ
Hò ơi…
Lòng con thảo như giọt sương hạt bụi
Công mẫu từ như ngọn Thái Sơn
Có cha có mẹ thì hơn
Không cha không mẹ…
Hò ơi…
Không cha không mẹ như đờn đứt dây.
VỌNG CỔ:
Rảo bước qua mấy nhịp cầu tre về nơi mái lá, con mới hay mẹ đã... qua... đời...
1. Mẹ ơi! Lòng của con tan nát tơi bời.
Trên bàn thờ cũ kỹ con chỉ thấy lạnh lùng chiếc nhện buôn tơ, mẹ ơi tuổi già nua mẹ chịu đói no sau trước một mình, còn con thì trên bước lãng du bốn phương trời đã làm thân viễn xứ.
2. Mẹ đã bắt ốc hái rau tảo tần hôm sớm, quản chi thân góa bụa cơ hàn.
Con nhớ ngày cha con vĩnh biệt dương trần, một mình mẹ lo ma chay tống táng nhờ láng giềng cô bác cũng thương, kẻ gạo người tiền đua nhau giúp đỡ, mẹ cũng được an ủi đôi phần trong cảnh mẹ góa con côi.
(dặm) Sau khi chôn cất cha rồi,
Đêm đêm không ngủ mẹ ngồi thở than.
3. Có nhiều đêm không có tiền mua dầu thắp đèn làm việc, mẹ phải ra ngồi sàng gạo dưới trăng, con quấn quít bên cạnh mẫu thân nhìn ánh trăng thượng tuần lấp ló sau hàng phượng vĩ, con thấy đôi dòng lệ của mẹ từ từ chảy dài xuống má, con hỏi: “Tại sao mẹ buồn vậy mẹ?”, mẹ gượng cười mới bảo cùng con:
“Con ơi lòng mẹ héo hon
Hãy thương con trẻ hãy còn bé thơ
Cha con lìa cõi trần nhơ
Bỏ con với mẹ bơ vơ trên đời”
LỐI:
Nhớ một buổi về thăm quê ngoại
Khắp bốn bề lửa cháy nhà tan
Mẹ với con khi đến cổng làng
Còn lưu luyến mái tranh nghèo nơi xóm nhỏ.
VỌNG CỔ:
Trong lúc tản cư sống nhờ bên ngoại, mẹ phải đi bán từng lon gạo để nuôi con trong khói lửa... điêu... tàn...
4. Ba bốn năm dư mẹ con ta sống trong cảnh cơ hàn.
Bà ngoại thì lưng còng tóc bạc thêm bệnh già nay ốm mai đau, khi ngoại tắt hơi chỉ có mẹ với con đầu đội khăn tan lủi thủi theo quan tài của ngoại; ôi còn chi buồn hơn là một đám ma nghèo.
5. Năm sau khi lửa chiến chinh tràn vào xóm nhỏ, mẹ đau xót bảo con phải tìm chốn bôn đào.
Con cất bước đi mà dòng lệ tuôn trào. Con đò từ từ xa bến, mẹ vẫn còn đứng dưới hàng cau, những chiếc lá sầu đâu gió cuốn tả tơi như dòng lệ mẹ tôi ròng ròng tuôn chảy, một người mẹ sống toàn trong đau khổ từ tuổi thanh xuân cho đến tuổi bạc đầu.
6. Mẹ ơi! Bàn thờ mẹ nhện đà bủa lưới, lòng con sầu như mối nhện giăng tơ. Mười năm qua trở lại quê xưa, thì thể xác của mẹ đã vùi sâu dưới ba tấc đất, giữa tấm phên tre con còn nhìn thấy chiếc áo vá quàng của mẹ bụi bám nắng soi, chiếc áo năm xưa gợi lại hình ảnh dưới trăng mẹ ngồi sàng gạo còn con thì nũng nịu ngồi lên trên vạt áo mẹ hiền.
Năm nay con lớn khôn rồi
Trở về quê cũ mẹ thời còn đâu
Mẹ đà khuất bóng ngàn dâu
Biết ai lau hộ dòng châu thâm tình!?
CÔ GÁI TƯỚI ĐẬU
LÝ ĐẤT GIỒNG
Nam: Nghe gió đồng bềnh bồng thênh thênh
Len đất giồng là mầm đậu lên
Sáng nay, nắng ấm trời êm
Đồng xanh, xanh sắc lá. Mắt em hay sắc trời
Tang tình tang tính tình tang…
Nữ: Tang, tính tình là tình tính tang
Ở đâu, anh đến có một mình
Chẳng quen mà không biết, sao nhìn sao nhìn người ta?
Tang tình tang tính tính tang…
Nam (câu 1): Cô em ơi! Anh đâu có dám đi ngang, về tắt mà không hỏi chủ. May nhờ bà con điềm chỉ, nên anh mới nhìn kỷ coi có phải em hôn? Có đôi mắt nhung thâm thấp, trung trung mà nhiều chiến công ngang tầm dũng sĩ. Giờ nhìn tạn mặt em hiền như bông bưởi đang nở…
VỌNG CỔ
… trong… vườn…
Chị Hạnh năm trước, cũng tương tự như em giản dị, bình thường…
Nữ: nầy anh ơi! Anh ở sông Tiền hay sông Hậu?
Nam: dạ, Sài Gòn!
Nữ: Xin lỗi, anh thứ mấy?
Nam: Dạ, thứ ba!
Nữ: Còn em thứ sáu! Anh ba nè, anh khen chúng em là nói thiệt hay nói chơi cho vui vậy, anh ba?
Nam: Dạ, bấy lâu “Văn kỳ thanh, bất kiến kỳ hình” nên giờ vừa thấy mặt là tui mê liền hà?
Nữ: Anh mê ai? Đàn bà hay con gái?
Nam: Tôi mê đất mê người, mê những nụ cười, và mê luôn giọng hò mái dài của…
Nữ: Của ai?
Nam: Ơ của, của…bà má Bảy…
Nữ (dặm) Anh ba nè, nói anh ba đừng cười chê nghen! Con gái Mỹ Hạnh hay nói thiệt lắm anh ba à?
Nam: dạ, tôi thì thiệt tình, mà cô sáu cứ từ bụi cải, cô sải qua bụi cà hoài hà!
Nữ (câu 2): Anh ba ơi! Con gái làng em nó thiệt thà như đếm, anh ba gieo làm chi tiếng oán cho thêm buồn….
Nam: Coi kìa, cô sáu mới nói chơi có chút xíu mà em giận , em hờn…
Anh muốn hỏi chuyện thâm canh, luân vụ, cấy lúa sòng đào mương có tốt hay không vậy mà!
Nữ: vậy anh nghe em nói đây nghen…
Đánh xong Mỹ cút, ngụy nhào.
Vàng mơ ruộng lúa., hoa màu vượt lên.
Mầm hạnh phúc mọc quê em
Thay trời, đổi đất cho trọn niềm ước mơ…
LÝ ĐẤT GIỒNG
Nam: Men đất dày đường cày như thơ
Cô má hồng mà lòng keo sơn
Nữ: Gió đưa, gió đẩy mầm lên
Đừng khen em mắc cỡ.
Tánh em thì hay bắt đền,
Tang tình tang tính tình tang…
Nam: Tang, tính tình là tình tính tang.
Gái như em đấy khó tìm
Khéo tay còn lo chăm bón
Thêu viền, thêu viền trời xanh
Tang tình tang tính tính tang…
Nữ (câu 5): Anh ba ơi! Anh đừng khen em quá mà má em bả rầy, bả quở! Chứ gặp anh đây giữa đường, giữa ngõ anh hỏi mà không nói thì sợ anh bảo con nhỏ nó hay…làm lẽ…Còn ở đây nói với anh ba cho hết tình, hết nghĩa thì chắc em phải trở vô nấu bữa…
VỌNG CỔ
… cơm… chiều…
Vậy anh ba vô nhà chơi nghen. Tưới xong ruộng đậu, em về…
Nam: Cô nói vậy, tôi e không tiện quá cô sáu à!
Nữ: vậy chứ làm sao bây giờ, anh ba? Hỏng lẽ em phải ở đây nói chuyện với anh hết buổi sáng nầy hay sao?
Nam: Cô sáu à, men đất là máu thịt của màu xamh, mà màu xanh nó sinh ra hoa đỏ, vậy xin cô hãy để tôi cùng đi tưới với cô một thể cho nó trọn cái nghĩa mới quen…
Nữ: Trời đất ơi! Anh ba nói cái gì mà em hỏng hiểu à! Thôi, để em đi tưới đậu kẻo trưa rồi…
Nam (câu 6): Cô sáu à, thôi thì hỏi một câu cũng làm lâu cô đôi chút. Mà hỏi hết chuyện cô sản xuất thì một lúc cũng xong thôi…/
Nữ: ý ý, đâu có được, má em bả la chết. Ruộng em, em làm. Chuyện em, em hiểu…Ở đây nói chuyện với anh ba hoài chắc đậu, cà , dưa, thuốc nó héo hết anh ba ơi! Bà con Mỹ Hạnh sẽ chê cười em bỏ hoa màu chết khô vì đứng chơi cả buổi! Tuổi trẻ chúng em là phải làm cho quê hương đổi mới. Làng xóm yên vui no ấm mãi muôn đời…
Nam: Cảm ơn cô sáu, lời cô là ý núi sông
Xanh tươi sắc là, xanh trong lòng người..
Nữ: Nhà nông thiệt lắm anh ba ơi!
Nghĩ sao, nói vậy anh đừng cười chi em../.
TRĂNG THU DẠ KHÚC
- Trăng thu dạ khúc
Khúc ca âm điệu êm đềm ngày xưa đến nay
Ai khéo viết bài, dạ khúc thâm trầm
Ngày xưa nghệ sĩ đã so dây
Phím cung lay động gọi hồn trăng theo tiếng tơ.
Nhịp đời trỗi lên, hòa bản nhạc lòng
Trăng thu dạ khúc dạo bài đêm thu dưới trăng
Đây bài hòai lang, như tiếng dặn dò
Yêu thương, bên nhau dệt mộng,
Đời nghệ nhân hay kiếp con tằm
Tơ vương lòng mang nặng nợ yêu đời nên nhả tơ
Dâng người … bao ý thơ.
- Vọng cổ -
1. Có phải người nghệ sĩ ngày xưa đứng dưới trăng thu nghe tim mình rung cảm. Nên nắn phím so dây dạo lên khúc nhạc êm êm khi lướt nhẹ mấy …cung đàn. Nghe tha thiết trong ta âm điệu nhạc đời. Đem tâm tư phổ vào ca khúc, khảy tiếng lòng trỗi nhịp cả năm cung. Khúc nhạc đời tình tự non sông, hay khúc nhạc thiên nhiên hòa vào lòng nghệ thuật. Khúc hoài lang hay trăng thu dạ khúc, là tiếng dặn dò yêu thương của người nghệ sĩ ..
2. Từng nhịp đập con tim len vào nhịp nhạc, gom trọn ánh trăng thu hội tụ giữa cung đàn. Rung nhẹ dây tơ, lay động dư âm bay khắp bến đời. Nâng tiếng nhạc cưu mang đời nghệ sĩ, dâng mật ngọt cho đời trên sân khấu về khuya. Dệt lòng vui cho phím nọ thêm vui, theo lối nghệ thuật tấu khúc ca lên bài vọng cổ. Dắt dìu nhau dù bình yên hay bão tố, qua bao cuộc thăng trầm vẫn dạo bước khắp quê hương …
- Trăng thu dạ khúc -
Xáng u liu phạn liu xàg xề liu xáng liu
Liu xáng liu xề, xề liu phạn xàng
Xề phan liu ú xáng ú u
Sáo ngân trỗi nhạc tâm tình ta lắng nghe…
- Vọng cổ -
5. Tiếng sáo ai nhặt khoan bổng trầm lâng lâng trong đêm vắng có phải tiếng sáo muốn gởi tâm tư cho nàng trăng sáng. Ngũ cung ta dù hò xự xang xê cống mà từ thuở xa xưa tới muôn thu sau vẫn dệt lời ca tươi thắm …cho đời. Dìu dặt thanh âm như len giữa lòng người. Có phải người nghệ sĩ lắm yêu thương trỗi lên từ hồn thiêng sông núi, nên rút tơ lòng ngân mãi với đời vui. Như tháng Tám năm nào còn vang mãi đến muôn thu, cả dân tộc cùng khảy lên tiếng đàn độc lập. Vườn nghệ thuật luôn nở hoa trăm sắc, trên đất nước Việt Nam thơm ngát hương đời.
6. Âm điệu xưa còn lưu mãi đến ngày nay, chuyển cung bậc cho đời cao giọng hát. Dòng nước thời gian không bao giờ xoáy nát, gió xuôi chiều nâng nhạc khúc trăng thu. Thóang dư âm nghe rung cảm tâm tư, hồn nghệ sĩ đã hòa vào hồn dân tộc. Kể từ đó in dấu chân trong vườn hoa âm nhạc, mà ta nay so dây dạo lại cung đàn.
Trỗi bài dù hò xự xê xang
Trăng thu dạ khúc hỡi bạn vàng tri âm
Vườn hoa âm nhạc Việt Nam
Thơm hương nghệ thuật, tiếng đàn lời ca./.
VẦNG TRĂNG SÔNG TRẸM
- Lý trăng soi -
Ơi vầng trăng soi tóc ai buông dài
Theo mái chèo khoan thai, gió lay bóng dừa
Bông tràm đong đưa theo sóng khua mạn thuyền
Câu hò giao duyên
Tình ai tha thiết, ai biết lòng ai
Vầng trăng nghiêng áo bay bay
Theo tháng năm dài, theo mộng tình say...
- Vọng cổ -
1. Tôi say tiếng hát của cô gái chèo thuyền chở đầy trăng trên dòng sông Trèm Trẹm. Tiếng cô gái nhặt khoan như lời trái tim ai nghèn nghẹn ...đêm nào. Tôi làm sao quên được ánh mắt dâng trào. Cô gái Cái Tàu chiều chiều ngồi chải tóc, nhìn cánh cò, lòng mong đợi bóng người đi. Ai biết cô đang mơ ước những gì, ngày hội ngộ giữa mùa sen trắng nở....Hay âm thầm thương nhớ giữa trời đông, chỉ có cô mới hiểu được lòng người chung thủy.
2. Thời gian qua, trăng tròn rồi lại khuyết, người năm xưa sao biền biệt mãi không về. Để nhớ để thương đè nặng câu thề.Vì tiếng gọi núi sông, cô một mình lặn lội, hết Cạnh Đền, Sông Đốc đến Tam Giang. Hết Chắc Băng, xuôi đò dọc, đò ngang, vào Huyện Sử qua rừng tràm U Minh Hạ. Vì tình yêu, vì quê hương mẹ, cô bám đất kiên cường như rừng đước Cà Mau.
- Lý Chiều Chiều -
Chiều chiều... Trên bến sông... Ai chờ mong...
Mong chờ mong....
Tiếng ca như lòng thương nhớ
Chín năm nhớ thương âm thầm
Đêm đêm ngắm trăng xuyên cành
Hương tràm ngạt ngào lan nhanh
Xanh xanh áo ai mây trời
Lao xao sóng xô vang lời
Tơ vàng trên dòng sông rơi
Bâng khuâng lặng nghe trang đời...
- Vọng cổ -
5. Đời cô gái như chuyện cổ tích trên vùng sông nước. Hồn lâng lâng theo con thuyền xuôi ngược, nhìn trăng nghiêng nghiêng mà tôi cứ ngỡ bước …chân người. Sao lung linh hay ánh mắt cô cười. Là con cháu bà Trưng, bà Triệu, cô đã một thời oanh liệt, dọc ngang. Ôi! Cô gái Cáu Tàu vừa đẹp lại vừa ngoan, vừa chung thủy lại vừa mang chí cả. Thới Bình ơi! Trăng đêm nay thương quá. Vì trong trăng có một phần má thắm, môi hồng....
6. Đêm nay trên dòng sông Trèm Trẹm, trăng soi đường như dãy sông Ngân. Hàng dừa nước như vẫy tay chào người cũ, tôi tìm về Cái Tàu thăm lại người xưa. Còn đâu nữa cô gái chiều chiều ngồi chải tóc, nơi ấy bây giờ là cây phượng đầy bông. Màu phượng đỏ như tấm lục hồng trên nấm mộ, tôi còn đây sao cô vội bỏ đi rồi....
Thới Bình ơi! Đời cô gái như một trang huyền thọai.
Bên một người khơi dậy những kỷ niệm ngày xưa.
Từ đây cho đến bao giờ
Vầng trăng sông Trẹm.... Ai chờ đợi ai ./.
VƯỜN TIÊU QUÊ MẸ
Ầu... ơ... con chim đa đa đậu nhánh đa đa
Chồng gần sao con không lấy đi lấy chồng xa
Mai kia cha yếu mẹ già
Chén cơm đôi đũa... à... ơi...
Ầu... ơ... chén cơm đôi đũa, chung trà ai dâng?
- Đoản khúc Lam Giang -
Từng chiều buồng rưng rưng
Nắng hắt hiu bên vườn tiêu xanh
Vườn tiêu thuở xưa mẹ trồng
Sao quên được những mùa tiêu chín
Mẹ thường ngồi ưu tư
Để lắng nghe trong lòng giọt buồn
Qua từng ngày xuân xanh
Ánh mắt sâu thêm niềm nhớ mong
Ngày ngào nhìn cha đi
Nắng ngả bên đồi
Tiêu chín hương nồng
Rồi vươn tiêu vắng bóng cha
Chờ mong, chờ mong
Nhưng bóng người đi chẳng về
Đôi mắt mẹ sâu nỗi buồn
Xưa ẵm con thơ đứng chờ chồng
Vườn tiêu ấm bóng xưa
Nay nhìn con đi
Tiễn con theo chồng, bóng già cô đơn
Đứa con theo chồng cay xé vườn tiêu xanh
- Vọng cổ -
1. Mẹ ơi, con đã về đây giữa vườn tiêu Bắc Đảo mà nghe từng hạt tiêu cay rơi vào nỗi nhớ, từng hạt tiêu cay rơi trong đôi mắt ...lưng tròng. Tiếng ầu ơ xưa theo gió thì thầm. Con chim đa đa đậu nhánh đa đa, chồng gần sao con không lấy, đi lấy chồng xa. Lấy chồng xa là con xa mẹ, xa Đảo hiền hòa xa cả vườn tiêu. Để chiều nay về đứng giữa lòng quê mà nghe từng hạt tiêu se tròn nỗi nhớ...
2. Trăm nọc tiêu cay một gian nhà nhỏ, cuộc đời mẹ tôi sáng tỏ mấy thăng trầm. Con vừa lên ba, mẹ lặng lẽ tiễn chồng. Buổi cơm chia tay mẹ không giấu được dòng nước mắt, nhưng sợ cha buồn mẹ nói: “Tại tiêu cay”. Rồi cha về chỉ bằng một cái tin, thêm lần nữa mẹ giấu lòng mình vào hạt tiêu nhỏ bé. Vườn cũ còn xanh trăm dây tiêu say hạt, mà lòng mẹ đành tắt lịm nỗi chờ mong…
- Ngâm Sa mạc -
Cay ở đầu môi, hay giữa tim
Giờ đây biết bóng mẹ đâu tìm?
Nọc tiêu chung thủy, dây tiêu mướt
Se hạt tình chung, hạt nhớ nhung
- Vọng cổ -
5. Mẹ ơi, con chim đa đa đậu nhánh đa đa, chồng gần sao con không lấy đi lấy chồng xa để vườn tiêu xưa mẹ mỏi mắt đợi con ... về. Mai kia cha yếu mẹ già. Mai kia - đâu phải điều bất chợt, mà dạo nào con không chịu hiểu lời ru. Để chiều nay về giữa vườn tiêu, con mới thấm cái cay xưa mẹ nói. Ơi, những lời ru bị lãng quên theo năm tháng, nay sống giữa lòng con se từng hạt cay nồng.
- Đoản khúc lam giang - (4 câu cuối)
Xưa ẳm con thơ đứng chờ chồng
Vườn tiêu ấm bóng xưa. Nay nhìn con đi
Tiễn con theo chồng nén lòng ưu tư
Bóng con xa rồi cay xé vườn tiêu xanh
6. Vườn tiêu xanh long lanh từng giọt nước, Bắc Đảo chiều mưa cho lạnh bước chân về.
Hạt tiêu nào làm ướt mắt mẹ xưa
Nay cay rát trong đôi mắt trẻ
Trời mưa ướt hạt tiêu già
Sao con đành lòng đi lấy chồng xa ./.
VỀ QUÊ NGOẠI
Dòng sông nào chảy giữa lòng tôi
Như con sóng nôn nao thương về quê ngoại
Lâu quá không về nên ngoại buồn ngoại lẫy
“Nặng gánh gia đình nên bỏ ngoại phải không con?”
Vọng cổ
1/ Tội cho con lắm ngoại ơi con nào dám đâu nghĩ vậy, mẹ sinh con ra là con gái nên tính nết trầm ngâm nhưng nội, ngoại con vẫn ...thương đồng. Ai nói cháu ngoại thì xa, cháu nội thì gần. Chớ con thì vẫn một lòng thương ngoại, dẫu nhà ngoại nghèo xiêu vẹo ở ven sông. Bờ kinh Tất Thạnh Lợi mùa này mưa gió trợt trơn, đường về ngoại sáng đi chiều tới. Công việc bên chồng con phải đảm đương, nên lâu về thăm để ngoại buồn, ngoại nhớ.
2/ Ngoại ơi con là đứa cháu mồ côi mà ngoại nuôi con khôn lớn, từ buổi lên năm lên bảy tuổi đầu. Ngoại từng kể con nghe trận đánh càn Mương Trám ba con đã qua đời. Khi hay tin, mẹ chạy ùa qua trận đánh, bầy trực thăng lồng lộn trên đầu giết chết mẹ con. Trời ơi, trong một giờ mà đau thương trùm phủ lấy đau thương, ngoại xé góc vải thô chít lên đầu con hai vành tang trắng. Từ đó ngoại cưng, ngoại yêu cháu mồ côi của ngoại, con nhớ trong lòng không dễ gì quên.
Lối
Con lớn khôn ngoại dựng vợ gả chồng
Lễ vu quy ngoại mừng ra nước mắt
Đò Thạnh Lợi đưa dâu về Bến Lức
Con thẫn thờ nhìn, ngoại đứng nhìn theo
Vọng cổ
5/ Ngoại tiễn con ra bến đò, theo chồng xây hạnh phúc, bỏ ngoại một thân đứng khóc cho ...con buồn. Vậy mà ba tháng nửa năm con chưa về thăm ngoại một lần. Thương là thương ngoại tuổi già lụm cụm, như thân cò lặn lội giữa đồng khuya. Lúc ra cầu ao là hố bom sâu, khi qua ruộng bờ mương đứt nối. Thương cháu có chồng xa trái bần chua ngoại cũng gửi là ngoại muốn cho con đỡ nhớ quê nhà.
6/ Ngoại ơi, dòng sông này gắn bó cả đời con, bởi bóng nước in sâu dáng hình của ngoại. Bởi miền đất kiên trung quê hương Thạnh Lợi, hơn ba mươi năm rồi giữ nhân nghĩa sáng lòng tin. Con như thấy dáng ngoại già bắt cá hái rau, lòng thanh bạch trọn đời không thay đổi. Con chợt nhớ câu “thuỳ nhân vô sử, địa sanh thảo hà thảo vô căn”. Mai đây rồi ngoại già trăm tuổi, để lại trong con một nỗi nhớ trên đời.
Ngoại già ở túp lều tranh
Lâu chưa thăm viếng, chưa đành dạ con
Nay về thăm ngoại ven sông
Run run gậy trúc ngoại ôm con ngậm ngùi./.
HÁN ĐẾ BIỆT CHIÊU QUÂN
NÓI LỐI
NAM: Chiêu Quân ơi nàng đừng dạo nữa cung đàn sầu não nuột
Khi khói lam chiều phủ kín Nhạn Môn Quan
Ta đưa tiễn nàng sang tấn cống hồ bang
Mà nghe nghèn nghẹn nỗi lòng câu tống biệt
VỌNG KIM LANG
NAM : Buổi tiễn đưa …… nhau, nghe buốt đau tim này.
Ôi mắt hoen lệ mờ mà tình nàng vẫn không mờ phai
Bấy lâu gối chăn mặn nồng mà giờ đành phụng loan lìa đôi
NỮ : Sơn hà đang hồi ngập tràn nguy biến
Thiếp sang cống hồ , là để cứu lấy non sông
Chớ nên luyến lưu thêm buồn
Tình ta đành cách ngăn từ đây
NAM : Khanh ơi chớ nói chia lìa làm cho lòng trẫm như vò tơ
NỮ : Giờ đây đôi ngã chia ly
Nhớ nhau trong mộng mà thôi
NAM : Biên thuỳ mịt mờ xa xăm
Bước gian truân chỉ mình Chiêu … Quân
VỌNG CỔ CÂU 1
NỮ : Quân vương ơi đôi ngã chia ly là do định số… Có gặp nhau chăng cũng chỉ còn trong giấc mộng xa cách từ đây không mong buổi tương … phùng.
NAM : Cánh nhạn cô đơn trong mưa gió lạnh lùng. Vách quế từ đây u buồn vắng vẻ, vắng khanh rồi trẫm biết lấy chi vui.
NỮ : Xin hãy nguôi sầu chôn lấp niềm đau, đừng vì chút tình riêng mà hãy nghĩ đến muôn dân trăm họ. Dẫu mai này đôi ngã chia ly, nhưng tình cảm của quân vương thiếp trọn đời ghi nhớ
PHI VÂN ĐIỆP KHÚC
NAM : Phút giây chia lìa, ôi buôn nào hơn
Thốt không nên lời, ôi trời cao, thấu chăng cho lòng
NỮ : Tình ta, có ngần ấy thôi. Hãy tìm quên , xin đừng thương tiếc chi.
CÂU 2
NAM : Buổi tiễn đưa nhau lệ trào dâng khoé mắt, kẻ ở người đi ngậm khúc biệt ly sầu.
NỮ : Thôi kể từ đây dang dở giấc mơ đầu
NAM : Trẫm thẹn cho mình sao bất tài kém đức để thân nhi nữ dãi dầu sương gió vượt quan san.
NỮ : Qua biên thuỳ ngoảnh lại nhạn môn quan, thành quách tiêu sơ bóng cờ đau nhói
NAM : Từng lớp bụi hồng phủ ướt màu sầu quan tái, đoàn hớn sĩ gục đầu như nghẹn nỗi thương đau.
CHIÊU QUÂN KHÚC
NAM : Ôi giờ phút chia ly, lệ sầu ướt hoen mi, thương nhớ thôi đành chôn lấp , đau đớn đau tim này, nhìn mặt nhau, sao thốt không nên lời. Thôi hết mong sum hợp với bạn tình chung.
NỮ : Dẫu cho núi thẩm cách ngăn duyên kiếp, tấm thân hồng nhan, đáp ơn thánh hoàng, cứu nguy nước nhà, liều thân sang HỒ bang.Dẫu cho gặp ngàn phong ba vẫn không sờn gan.
VỌNG CỔ CÂU 5
NAM : Chiêu quân ơi thân liễu mong manh phải vượt dậm sơn xuyên với mưa Hồ gío Hớn …..Nhờ cánh nhạn mang tin gởi niềm đau theo năm tháng sầu tương tư thăm thẳm mấy phương ….trời.
Bạch lạp hắt hiu rưng lệ khóc thương người .
NỮ : Trước đĩnh trầm hương mịt mờ nghi ngút khói, thiếp nguyện trọn đời son sắt với quân vương. Dẫu mai này có gặp cảnh trái ngang , lòng đã nguyện không bao giờ thay đổi.
NAM : Xã tắc lâm nguy phải nhờ ơn nhi nữ, hy sinh tình riêng cho trăm họ sống thanh bình.
LÝ CHIM XANH
NỮ : Thương nhau, sao phải xa nhau đoạn trường ai gây .
NAM: Bao năm ân tình êm ái đành cam chia lìa. Nhìn mặt khanh mắt hoen lệ mờ, long ta them nhói đau, sơn hà nguy biến, sao để, luỵ phiền hồng nhan
NỮ: Quân vương , xin hãy quên đi luỵ phiền mà chi, giang sang đang hồi nguy biến liều thân đáp đền.
NAM : Lần chia tay hết mong tương phùng, còn mong chi thấy nhau, đau long ta lắm , khanh hỡi, trăng già hay chăng.
CÂU 6
NỮ: Xin thánh quân hãy lui về điện các, bận bịu tiếc thương chi cho khổ luỵ hai người.
Ải quan xa thẳm mịt mờ
Mưa Hồ gió Hớn thiếp dãi dầu từ đây
NAM : Chiêu quân nàg hỡi có hay
Lòng ta tan nát theo hồi chuông ngân.
Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011
DANH SÁCH CÁC BÀI BẢN CẢI LƯƠNG
BÔNG Ô MÔI
(Lý con sáo)
Bông ô môi , gió cuốn rụng đầy trên sông
Nhìn mây trời mêng mông.
Kẻ ly hương nay đã quay về, sao trong dạ não nề.
Hồi chuông buồn từ xa vẵng đưa, trông khói sương thêm tái tê hồn ta.
Ngồi bên bờ nhìn hoa lá rơi. Cơn gió đưa theo nước sông buồn vơi.
VỌNG CỔ: Bến nước năm xưa chỉ còn cội đa già chơ vơ rũ bóng, gió đông ơi lòng tôi đà ớn lạnh sao gió đông còn thổi làm chi cho bông ô môi rũ cánh rụng…
Câu 1: ……tơi bời. Người cũ giờ đây sao vắng dạng lâu rồi. Mây lang thang trôi về nơi vô định sương khói nhạt nhoà hoa thắm cũng buồn trôi. Mười năm rồi còn chi nữa em ơi, mình xa nhau mỗi kẻ một phương buồn. Tôi giang hồ đã mỏi gót phong sương, em ở đây với bốn bề khói lửa.
Câu 2: Tôi quên làm sao ngày tôi sang nhà em, ăn bát canh mồng tơi với nồi cơm gạo mới rồi chia tay từ giã để lên đường. Em bơi xuồng ba lá tiễn đưa tôi đến tận đầu làng, khi chia tay cả hai còn bịn rịn nước mắt đôi dòng cứ ràn rụa trào tuôn. Về đi em lo rẫy bái nương khoai mình còn gặp gỡ khi thanh bình trở lại, dù xa cách đầu non hay cuối bãi tôi vái van trời cho quê ngoại bình yên.
(Nói lối)
Kể từ đó như cánh bèo mặt nước
Trôi bập bềnh trên bốn mặt trường giang
Rồi một chiều lòng chạnh nhớ quê hương
Tôi về thăm lại xóm làng quen thuộc.
VỌNG CỔ: Tôi ngồi dưới rặng ô môi nhìn những cánh hoa rụng rơi trên mặt nước theo trận gió tàn đông lướt thướt …
Câu 4: ….bay về, Chuông đổ từ xa một âm thanh vang vọng não nề. Mùi hương khói theo gió chiều phảng phất từ một ngôi chùa đổ nát cạnh bờ sông, trên chiếc xuồng có một ông lão quen quen, màu tuyết trắng in mái đầu nắng gió, theo lượn sóng bập bềnh xuôi ngược đang thả đường câu trên mặt nước sông đầy.
Câu 5: Bác Sáu giăng câu cho thuyền cập bến ngước mắt nhìn tôi thay tiếng hỏi câu chào. Giây lâu bác mới nghẹn ngào lên tiếng: cháu ở xa xôi về tự hồi nào. Cháu ơi con Tư nó đã lấy chồng từ 5 năm về trước nhưng số phần nó bạc phước vô duyên, chồng nó chết đi rồi không chỗ tựa nương nó buồn khổ vào chùa xin quy y thí phát, nhưng khói lửa vô tình không tha nơi phật tự giờ đây nó thành ra một sư nữ tật nguyền.
Câu 6: Trời u ám bỗng vụt vù cơn gió lạnh cuốn theo từng cánh ô môi, tiếng chuông đại đồng vang vọng xa xôi như tiếng khóc u hoài nức nở. Trước cổng tam quan tôi còn bở ngỡ, nửa muốn quay về nữa không nỡ dời chân. Tiếng tụng niệm theo gió chiều vọng đến, khiến lòng tôi thêm tê tái bâng khuâng.
Ô môi rụng cánh đầy sông
Mấy mùa hoa nở, mấy năm đợi chờ
Tôi bây giờ là một kẻ bơ vơ, bởi đời với đạo ngăn chia hai lối rẽ
Ô môi rụng cánh tơi bời
Chuông tắt lâu rồi tôi còn đứng mong ai.
LỜI RU ĐẤT NƯỚC
LỜI RU ĐẤT NƯỚC
Sáng tác: Tô Trung Kiệt
|
Lối vào Lý Năm Căn
Từ thưở còn thơ con đã nghe lời ru của mẹ. Ôi lời ru tha thiết ngọt ngào.
À ơi, con ngủ à ơi!
Việt Nam, Tổ quốc thiêng liêng
Ghi dấu cha ông xưa
Hùng Vương mở mang cõi Việt
Ngàn năm tiếng trống hùng thiêng
Người xưa chiến đấu hùng anh.
Xương máu điểm tô, cho đất nước trường tồn
Vọng cổ câu 1
Thưở còn nằm nôi con đã nghe lời ru... đất... nước, Ôi lời ru đã dưỡng nuôi con khôn lớn... nên... người.
Đến hôm nay con cất bước vào đời. Lời mẹ ru vẫn khắc ghi trong tâm khảm, đất nước mình dòng dõi Rồng Tiên. Có Hồng Bàng là Tổ nước ta, nước Văn Lang với Hùng Vương nối nghiệp. Ôi dáng hình non nước thiêng liêng, in hình trên trống đồng vọng mãi .....ơ...
Dặm
Nam quốc Sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư
Về vọng cổ câu 2
Tự hào thay những lời ru câu thơ Đại Việt. Tuyên ngôn đầu tiên Nam quốc sơn hà. Là máu, là xương để gìn giữ nước non nhà. Dẫu trải qua thăng trầm bão tố. Hay bạo cường của thế lực xâm lăng. Đây hình hài gấm vóc non sông, vẫn sừng sững oai nghiêm cùng bao chiến công hiển hách. Lòng trung kiên của bao người dân Việt, đọng trong từng lời mẹ à ơi....ơ
Lý Tòng Quân
Thăng Long thành rộn lời âu ca.
Chiếu dời dô đắp xây cơ đồ
Ngàn năm vững bền nước Việt thân yêu
Vùng đất linh thiêng Thăng Long Hà Nội
Đây Ba Đình vọng vang, lời người Hồ Chí Minh
Vọng cổ 5
Từ Hoa Lư đến Thăng Long Hà Nội. Ôi thủ đô yêu dấu muôn ... đời.
Hào khí từ ngàn xưa vẫn mãi rạng ngời. Dáng rồng bay là ước mơ toàn dân tộc. Đại Việt hùng cường sánh với năm châu. Từ Lý Thái Tổ đến Lê Lợi, Quang Trung. Bao thế hệ chống xâm lăng giữ yên bờ cõi. Vang vọng lời người trong Tuyên ngôn độc lập. Rực rỡ cờ hoa phất phới giữa Ba Đình.
Vọng cổ 6
Trải qua hai cuộc trường chinh chống thực dân Đế quốc. Đại Việt, Việt Nam vẫn đứng vững hiên ngang. Một dải non sông tươi đẹp huy hoàng. Con tàu Việt Nam đang vươn ra biển lớn. Con nghe tiếng mẹ à ơi, lời ru đất nước cất lên từ ngàn đời.
Ôi hồn thiêng dân tộc trong từng lời ru của mẹ. Là hành trang để xây đắp non sông. Tự hào con cháu Lạc Hồng, Thăng Long Hà Nội ngàn năm vững bền
CHUYẾN XE TÂY NINH
(-Xang xừ líu- )
Có một chuyện vui nhỏ trên …. đường,
Nên chép lại khúc ca.
Tôi quen cô bạn đường xa,
Bạn đường xa nên hóa ra gần.
Lên xe nhường nơi bạn chọn, nhường lời bạn trao
Bốn bề sắc áo màu hoa, bốn bên lời ca tiếng cười
Xe lên đường, mời anh chọn chỗ.
Tôi ngập ngừng rồi bước lên lặng lẽ.
Phía sau lưng có tiếng ai cười khúc khích
Nghe như tâm tình riêng, gọi gió chớm sang xuân.
(-Vọng cổ-)
1. Xe Tây Ninh sáng nay chuyển bánh chở những niềm vui hớn hở đón …xuân.... về. Bó hoa trong tay tôi như bỡ ngỡ e dè. Xe lao nhanh trên đường trải rộng, mà mỗi người trông gương mặt đã là hoa. Cô gái ngồi bên mến khách đường xa, mới cất tiếng làm quen qua nụ cười hiền. Chuyến xe này đầy đặn ngày xuân mà đường thành phố – Tây Ninh tôi vừa đi một nửa …
2. Lên xe nhường chỗ bạn ngồi, nhường nơi bạn dựa nhường lời bạn trao. Một vùng nhà thấp lúa cao, qua cầu sóng vỗ nôn nao đôi bờ. Anh lên Giang Tân còn em đi thị xã, bạn đường vui em kể chuyện nhà. Em vừa được tin người xưa hớn hở gởi về. Đến thăm bạn giữa ngày nghĩa vụ chỉ có đôi dưa hồng và tấm lòng son. Việc nhà sau trước trao em, lúa tăng hai vụ phải khơi dòng kinh sâu. Bỏng ngày nắng lửa, thức với trăng sao, chắt chiu gầy dựng đẹp giàu quê hương
(-Lối- )
Xe dừng lại bên đường chợ cảng
Thơm bốn bề vườn ruộng vàng mơ
Dáng dịu hiền đẹp tợ bài thơ
Em cười nụ nhìn tôi lặng lẽ.
(-Vọng cổ-)
5. Rồi xe qua mặt cầu nhè nhẹ lòng tôi say theo chuyện kể …ân tình. Phải đâu xa mà tôi lại thương tình. Thương luống cày nghĩ suy trăn trở, thương bàn tay gieo mầm chín đỏ ước đỏ ước mơ. Cho người mình yêu tin tưởng ở miền xa, nơi ấy riêng một sắc trời xanh em thương nhớ. Anh hỏi tên chi, em cười rồi nói nhỏ: em tên Thơ nhà em đó cũng gần.
6. Xe lên đường, tôi ngước nhìn bốn phía đồng xanh, tìm ngôi nhà xanh trong làn xanh bất tận. Chợt nghe như tiếng người thương căn dặn, hãy chắt chiu xây dựng cho giàu đẹp quê hương. Quá đỗi thương tâm tình đó thủy chung, quê hương là xuân, em là mai vàng rực rỡ. Em ơi chuyến xe này anh về với Tây Ninh, hẹn ngày mai ghé thăm cô bạn trẻ. Bó hoa này em về dâng mẹ, rằng hoa xuân của người bạn quê nhà.
Em nhìn tôi đỡ bó hoa
Thương sao đôi mắt nhìn xa, em cười.
Em ơi xuân đến, đường vui
Xuân đầm ấm đang trên đường nở hoa./.
NHỚ CHA TRONG MÙA PHƯỢNG ĐỎ
Bình minh lên nhuộm hồng con sông nhỏ
Rạng rỡ hàng phượng đỏ bóng nghiêng nghiêng
Hoa phượng thân yêu gởi một nỗi niềm
Ap ủ trong ta đậm đà theo năng tháng
-Vọng cổ-
1. Cánh phượng lung linh như tâm tình người con thương nhớ. Dào dạt ngày đêm như con nước …đong .....đầy. Hỡi cánh chim bay cho ta gởi lời này. Rằng chim có bay về phương Bắc ấy, nhớ ghé lại Ba Đình thăm Bác kính yêu. Chim hỡi đừng quên hãy hát thật nhiều, bài hát thanh bình thống nhất non sông. Để Bác ta yên dạ vui lòng say trọn giấc nồng trong bình minh rực rỡ.
2. Mười chín tháng năm trời thương đất nhớ, nên rừng hoa nở chào mừng. Đất đau thương ngày ấy vương lên đón mặt trời hồng. Cây hạnh phúc xanh càng kết trái, vẫy gió gọi xuân về ngọt những mùa thơ. Trọn vẹn niềm mơ non nước một màu cờ, người thương gặp lại người xa vắng. Ôi phượng đỏ cho hồng thêm sắc nắng, xin gởi trọn tâm tình này trong thầm lặng kính dâng cha.
Sâm thương
Ai hát vang bên sông, làm say lòng ta lưu luyến
Tha thướt bay trong sương dặt dìu thêm mến thương
Dòng người về ngược xuôi,
Mùa xuân trong tháng năm thanh bình
Nhìn cờ hồng tung bay,
Lòng bâng khuâng mắt cay lệ tràn
-Vọng cổ-
5. Bác Hồ ơi! từ mảnh đất quê hương đồng khởi, chúng con là những người chiến sĩ công an xin kính dâng cha vạn đóa …hoa ....hồng. Mười chín tháng năm, nhịp đập con tim của triệu triệu tấm long. Bảy mươi sáu mùa xuân trong sáng, là cung đàn cho bản đại thắng hôm nay. Mười bảy năm trường gian khổ đắng cay, lời Bác dạy đã thành lời thệ ước. Tận tụy với dân quên thân vì nước, khắc phục khó khăn nhiệm vụ hoàn thành.
6. Hò ơi… ai về Thạnh Phú Thạnh Phong,
gặp anh chiến sĩ biên phòng nhớ thương,
rằng anh giữ biển quê hương,
Em đang canh giữ … hò ơi …
Em đang canh giữ tuyến đường xe qua.
Ôi yêu sao mảnh đất gấm hoa Đồng Khởi, bóng giặc sạch rồi đất trổi màu xanh. Giồng Trôm Bình Đại Châu Thành, quê hương đâu cũng nặng tình máu xương. Ôi! Máu xương và lời thân thương của Bác trong mùa hoa thành câu hát ân tình.
Hôm nay hạnh phúc về mình,
Chúng con thề quyết giữ gìn Bác ơi.
Đứng canh cửa biển khung trời,
Đẹp mùa phượng đỏ, đẹp lời Bác khuyên.
DÒNG SÔNG QUÊ EM
Vọng cổ: Huyền Nhung
(-Lối- )
Nữ Chiếc xuồng nhỏ đưa em về xóm nhỏ
Nghe rì rầm tiếng sóng vỗ gần xa
Nam Dòng sông quê đẹp bóng trăng ngà
Nghe câu hát xa xa lòng anh chạnh nhớ
(-Nhạc-)
Nữ
Ơi ! Vàm Cỏ Đông! Ơi hỡi dòng sông
Nước xanh biên biếc chẳng đổi thay dòng
Nam Đuổi Pháp đi rồi. Nay đuổi Mỹ xâm lăng
Giặc đi đời giặc sông càng xanh trong
Nữ (lặp lại) Giặc đi đời giặc sông càng xanh trong
(-Vọng cổ-)
1. Từ buổi quen nhau em thường kể cho anh nghe chuyện màu xanh trên dòng sông Vàm Cỏ. Kỷ niệm quê hương hay tình em đó rồi năm tháng xa nhau như con sóng nhỏ …trong ....lòng. Dòng nước trong xanh soi ánh trăng rằm. Mấy mươi năm sông cùng ta ra trận, là bấy nhiêu lần chở nặng chiến công. Màu xanh quê hương lớn lên trong bom gầm pháo dội, nắng dãi mưa dầu có tình mẹ chắt chiu. Dòng sông tôi yêu chờ nhiều nhung nhớ …
(-Nhạc-)
Ơi, Vàm Cỏ Đông ơi hỡi dòng sông
Có anh du kích dũng cảm kiên cường
Lẫn ánh trăng mờ băng lửa đạn qua sông
Diệt tan tàu giặc giữ gìn quê hương
Diệt tan tàu giặc giữ gìn quê hương
2. Vàm Cỏ yêu thương như tình em gái nhỏ, vẫn ở bên anh không rõ tự bao giờ. Long An ơi! Chung thủy đợi chờ. Quê hương em là bài ca bất tận, trung dũng kiên cường, đánh giặc toàn dân. Qua Vàm Cỏ Đông bỗng nhớ về Tân Trụ, hỏi nơi nào không mang kỷ niệm quê hương. Mất mát đau thương càng cao giọng hát, cay đắng mặn nồng vẫn thơm ngát tình em....
(-Trăng thu dạ khúc- )
Gió lên đi! Cho tình ta say ước mơ
Bấy lâu mong chờ, ánh trăng đôi bờ
Người đi thương nhớ! Nhớ quê hương
Thủy chung giữ vẹn nghĩa tình sắc son
Dòng sông quê, hay dòng sữa mẹ hiền
Chở che bom đạn nuôi đàn con yêu tháng năm
(-Vọng cổ-)
5. Hàng dừa nước lung linh ru mình trong nắng mới. Xuân đến xuân đi mấy mùa chờ đợi, thời gian ơi chở nỗi … mong... chờ. Tình quê hương không bến không bờ.
Nơi chưa đến chưa quen mà sao thấy nhớ, miền hạ bây giờ chắc vui lắm phải không em?
Tiếng hát đêm đêm của đàn em nhỏ, Vàm Cỏ Đông ơi Vàm Cỏ Đông.
Có phải máu cha ông mấy lần rơi đổ, cho mảnh đất Long An rạng rỡ tên vàng.
6. Anh sẽ giữ cho em màu xanh trên dòng sông Vàm Cỏ, giữ êm đềm kỷ niệm của tuổi thơ
Giữ cho Long An bài ca thương nhớ, giữ ánh trăng vàng, giữ ngôi sao nhỏ quê ta
Nghe tiếng em ca trên dòng sông giải phóng, lòng lâng lâng như giấc mộng ban đầu
(-Ca nhạc-)
Ở tận sông Hồng, em có biết?
Quê hương anh cũng có dòng sông
Anh mãi gọi với lòng tha thiết,
Vàm Cỏ Đông ơi Vàm cỏ Đông
Vàm Cỏ Đông, ơi Vàm Cỏ Đông.
QUÁN NỬA KHUYA
NHẠC
Quán nữa khuya đèn mờ theo hơi khói.
Trút tâm tư vào đêm vắng canh dài.
Quán đời tôi tàu đêm vắng không người vẫn lặng trôi.
Tôi là người tha phương đi bốn phương, anh là người quân nhân vui gió sương,
câu chuyện tâm tình vui theo khói bay, tay cầm tay.
Nói bạn nghe từ khi say viễn xứ gót chân đi ngàn muôn lối sông hồ.
Áo sờn vai tìm đôi mắt u hoài bóng hình ai.
Hoa nào mà không phôi phai sắc hương.
Ân tình nào mà không gây vấn vương.
Lê đôi gót trên khắp chốn ngàn phương để tìm vui.
VỌNG CỔ
Câu 1.
Tôi người viễn khách cô đơn dừng lại quán khuya giữa canh buồn hiu hắt. ngoảnh mặt nhìn xa sương rơi mờ mịt. Quán lạnh về khuya vàng vọt ánh trăng gầy ... Chén rượu từ ly theo ánh lửa vơi đầy ...
Mang tâm sự kiếp giang hồ lận đận, nữa cuộc đời vay mượn nổi sầu riêng. Có phải anh vì quê hương đất nước, trải qua bao mùa chinh chiến đau thương. Máu hồng nào nhuộm đỏ cả Hương giang, cho trường sơn quặn đau tình sông núi.
Câu 2.
Anh từng xuôi ngược quê hương qua những dòng sông đầy thác lũ. Có dừng chân bên những quán trọ tàn khuya le lói ngọn đèn vàng ... Tôi đã phiêu bạt lang thang trên khắp nẻo đường làng ... Thương Cà Mau rừng tràm xanh tiếp biển, nhớ Bạc Liêu cò trắng rợp bờ tre.
Anh có về qua miền Trung nghèo khổ, mưa trường sơn sùi sụt suốt mùa đông. Từ giới tuyến cách ngăn trời quê cũ, bếp lửa nghèo tắt lịm giữa trời sương.
NHẠC
Quán nữa khuya đèn mờ theo hơi khói.
Trút tâm tư vào đêm vắng canh dài.
Quán đời tôi tàu đêm vắng không người vẫn lặng trôi.
Tôi là người tha phương đi bốn phương, anh là người quân nhân vui gió sương, câu chuyện tâm tình vui theo khói bay, tay cầm tay.
Nói bạn nghe từ khi say viễn xứ gót chân đi ngàn muôn lối sông hồ.
Áo sờn vai tìm đôi mắt u hoài bóng hình ai.
Hoa nào mà không phôi phai sắc hương.
Ân tình nào mà không gây vấn vương.
Lê đôi gót trên khắp chốn ngàn phương để tìm vui.
VỌNG CỔ
Câu 5.
Bến cũ ngày xưa người đi không một lời từ giã, anh nhớ Cửu Long nước sông buồn man mát tôi yêu hoàng hôn Đà Lạt phủ sương mờ ... Quán lạnh về khuya vàng nhạt ánh trăng sầu ...
Tôi và anh cùng mang chung tâm sự. Thương quê nghèo sau những ngày tháng loạn ly. Trăng nước Hậu Giang thương về xứ Huế, mưa bão miền Trung đẫm lệ trời Nam. Anh thương anh nhớ Hậu Giang, tôi buồn tôi vọng Quãng Nam Ngự Bình.
Câu 6.
Hỡi người bạn miền Trung đất nghèo sỏi đá. Bỗng nhiên mình lại hạnh ngộ giữa đêm nay. Trao nhau vài mẩu chuyện tâm tình thân ái. Rồi mai này mỗi kẻ một phương xa. Anh về Nha Trang với thùy dương cát trắng, tôi trở lại Long Hồ để thăm chợ Trường An.
Sông Mỹ Thuận lục bình trôi tản mạn,
Bến Văn Lâu trăng ngập cả khoan đò.
Thôi anh ơi đêm vừa tàn rượu vừa cạn chén, quán khuya buồn hai kẻ sắp chia tay. Bao giờ ? Bao giờ tôi gặp lại anh lần nữa,
Thuở ấy thanh bình đã nở hoa.
HOA TÍM BẰNG LĂNG
TRĂNG THU DẠ KHÚC
Gió lên lay động hoa bằng lăng thiết tha,
Hoa diễm kiều hoa mặn mà Màu hoa tươi thắm lắm hoa ơi,
Cũng như câu chuyện tình ta ngát hương.
VỌNG VỔ
Câu 1.
Con rạch Cái Thia chảy về tắc cậu, con sáo qua sông con sáo đậu hiên nhà ... Trời tháng tư em mặc áo hoa cà ... Qua ngõ nhà anh em kéo nghiêng vành nón. Giả bộ vô tình làm rớt cánh bằng lăng. Anh rón rén lượm cất cẩn thận trong gối áo. Đêm đêm nghe tiếng quốc gọi hè. Anh có nhớ em vuốt ve cánh bằng lăng cho đỡ nhớ.
Câu 2.
Hai đứa thương nhau chỉ biết nhìn nhau e thẹn. Anh nhát quá không dám nói dù chỉ một đôi lời ... Len lén nhìn em anh bắt gặp em cười ... Hàm răng trắng cắn hai hột lúa, mắt thẫn thờ chầm chậm ngó mây bay. Anh nói thầm mây đẹp lắm em ơi ! Mây trắng quá như tình ta trong trắng. Em bẽn lẽn cúi đầu nín lặng má ửng hồng trong vành nón nghiêng nghiêng.
NỐI LỐI
Rồi giặc Mỹ tràn qua thôn xóm,
Lửa bạo tàn thiêu đốt mái nhà tranh.
Vườn rau nhỏ gót giày đinh giẫm nát,
Anh quyết đứng lên bảo vệ quê mình.
Buổi tiễn đưa anh lên đường vào bộ đội,
Em đứng lặng yên không nói một lời.
Câu 5.
Chỉ nhìn thôi hỡi người em gái nhỏ, em có nghe chăng chiều chiến khu mây lộng bốn phương trời ... Anh giữ cánh hoa xưa như giữ một nụ cười ...
Nhớ lại hôm nào em kéo nghiêng vành nón giả bộ vô tình làm rớt cánh bằng lăng. Đêm hành quân trăng sáng long lanh. Nhớ con rạch Cái Thia chảy về tắc cậu. Em ước mơ ngày đất lành chim đậu. Con sáo qua sông con sáo đậu hiên nhà.
Câu 6.
Anh trở lại quê xưa lòng rộn rã niềm vui chiến thắng. Gặp lại em tóc vẫn cài màu hoa tím bằng lăng, anh nói thầm tình của đôi ta không thể cách ngăn. Dẫu chúng ta chưa nói với nhau một lời nhắn gởi, nhưng em ơi lửa tình yêu đã cháy ngời trong ánh mắt và đã trải qua tháng đợi năm chờ.
Trãi qua bao cảnh nắng mưa,
Mau hoa tím năm xưa xin tặng người.
Cầm hoa em mỉm miệng cười,
Như màu hoa tím trọn đời thủy chung.
hết
ĐIỆU BUỒN PHƯƠNG NAM
VỌNG CỔ
Câu 1.
Con sáo trong lồng nhớ bầy than thở, tiếng sáo bi thương nức nở giữa đêm trường ... Sầu đời vương mang em cũng đoạn trường.
Sáo xa bầy cung thương lạc phím chùng dây, tâm sự này biết tỏ với ai đây.
Men rượu nồng cay chẳng làm vơi thương nhớ con sáo buồn con sáo khóc nỉ non. Còn trời cũng buồn sao trời mưa không dứt.
Câu 2.
Hương phấn nhạt mùi khói hương mờ như ảnh. Em chỉ thèm nghe một tiếng tơ lòng ... Thèm một điệu phương Nam ru giấc say nồng ...
Trời mưa trút sợi tơ lòng
Nhớ ai xa ngoài vạn dặm
Hờn ai nước mắt dâng sầu
Biết tìm ai người tri ngộ
Ru hồn trong suối thơ
Mơ màng theo tiếng tơ
( Về vọng cổ )
Câu hát phương Nam đông đầy nước mắt, mộc mạc quê mùa mà đốt cháy lòng em.
. Con sáo sang sông sáo đã sổ lồng. Bay vế Bạc Liêu con sáo bay theo người thương người, bay về Trà Vinh con sáo bay qua đời tôi. Câu hát ngân nga tiếng tơ giao hòa, cháy lên trong dạ muôn ngàn tâm sự, hát lên một lần để một đời xa nhau sáo ơi. Đàn thiên thu đứt dây tơ rồi, theo sóng vàng cát lỡ sông bồi, còn chi nữa biển dâu đã bao đổi dời. Về phương Nam ngấm sông ngậm ngùi thương những đời như lục bình trôi.
Sáo ơi cửa lồng son đã mỡ hãy hát lên bài ca ly biệt. Hát một lần thôi rồi không gặp nữa bao giờ ... Sáo bay theo điệu buồn phương Nam đang đợi đang chờ ... Trở về lại dòng sông mênh mông thuở ấy, như ngày nào sáo đã sang sông.
Còn em thì chẳng dám ước mong, sờ lại cung đàn khi tơ lòng đã đoạn.. Một kiếp hồng nhan qua như gió thoảng, còn chút phấn hương đâu dám lụy cho người.
Câu 6.
( Về vọng cổ )
Sáo đã bay xa mang theo điệu hát, còn lại mình em trong tê tái nghẹn ngào.
Một lần lỡ bước lầm đường
Là bao nhiêu nỗi đoạn trường riêng mang
Đêm đêm bên ngọn đèn tàn
Xót xa nghe một điệu buồn phương Nam
GÁNH NƯỚC ĐÊM TRĂNG
Sương thu lạnh bao trùm khắp nẻo,
Trăng đêm nay dìu dịu cả không gian.
Tôi với em đi gánh nước cạnh đình làng,
Mùi cỏ dại mơ màng trong đêm vắng.
VỌNG CỔ
Câu 1.
Nước giếng trong giữa đồi cát mịn, ánh nguyệt mờ soi đôi bóng giao kề ... Dưới trăng khuya tôi với em quảy gánh ra về ...
Giữa không trung tiếng sáo diều khoan nhặt, như tiếng hẹn hò của đôi mảnh tình quê. Em trước tôi sau hai đứa bước mau trên quãng đường mòn, đôi ta vẫn còn lưu luyến bên nhau khi đến ngã ba đường là chỗ chia tay để trở về xóm nhỏ ...
Câu 2.
Cuối năm ấy tôi phải ra đi làm ăn nơi miền rừng sâu núi thẳm, trước khi ra đi em còn căn dặn tôi rằng ... Em có thương tôi thì đừng vội lấy chồng ...
Tôi sẽ ra đi miền viễn xứ,
Quê người vẫn giữ dạ chờ mong.
Gìn lòng hai chữ thủy chung,
Yêu ai yêu chỉ một lần mà thôi.
Em cười em bảo với tôi,
Thề có đất trời không vong phụ anh đâu ...
Câu 3.
Đêm hôm sau chờ em đi gánh nước tôi đứng tại ngã ba đường dưới rặng mù u, tôi chưa nói được nữa câu vì toan mỡ lời từ biệt thì đôi mắt em đã rưng rưng đôi dòng lệ. Tôi vội lấy khăn tay ra lau nước mắt và gánh hộ cho em một đỗi đường để gọi là lần cuối cùng mình giúp đỡ cho nhau. Khăn tay tôi cất đem theo, Còn in nước mắt bạn nghèo năm xưa. Quê nghèo dãi nắng dầm mưa, Làm sao quên kẻ sớm trưa đợi chờ.
NỐI LỐI
Tôi trở về đây với giếng xưa,
Trời cao vằng vặc bóng trăng thề.
Ba năm xa cách em còn nhớ,
Kẻ ở phương trời chịu nắng mưa.
VỌNG CỔ
Câu 4.
Ba năm sau tôi trở về quê cũ, gánh nước đêm trăng để tìm lại kẻ chung tình ... Quảy gánh lên vay tôi thờ thẫn một mình ...
Nước giếng trong leo lẻo soi rõ bóng hình tiều tụy của tôi. Tiếng gà đã gáy sang canh trăng mười tám đã nhô lên khỏi đầu khóm trúc. Tôi ngồi lặng yên bên đôi gàu nước lòng bâng khuâng chưa vội bước chân về.
Câu 5.
Giếng nước sâu như mối tình trong trắng, tự ngàn xưa thề chẳng phai mờ ... Cớ sao em vội bước sang ngang mà không đợi không chờ. Chồng của em ở miền đô thị lại là người tốt mã lại giàu sang. Còn tôi mặt nám da đen bởi mưa nắng của miền rừng sâu núi thẳm. Ba năm sau tôi trở về quê cũ, gánh nước đêm trăng để tìm lại kẻ chung tình ...
Câu 6.
Hò ... ơ ai phụ tôi có đất trời chứng giám, Phận tôi nghèo đâu xứng đáng cùng ai. Tưởng giếng sâu tôi nối sợi dây dài, Hay đâu giếng cạn tôi tiếc hoài sợi dây. Trăng ơi trăng sáng làm sao trông khi lòng tôi đang u tối. Giếng nước sâu trong vắt sao tình của ai kia vẩn đục như giọt nước trong bùn ... Đêm nay dưới ánh trăng khuya tôi lại thẫn thờ ra đi gánh nước. Ngồi bên bờ giếng một mình, Có ai hiểu thấu chân tình của tôi.
HẾT
THƯƠNG EM NHIỀU QUA LÁ THƯ XUÂN
Nói lối: Rừng vào xuân, rừng thay áo mới, Lá đỏ rơi đầy phủ lối quân đi. Giữa lúc hành quân, dừng chân anh viết vội, Gởi về em bên ấy xa xôi. Anh gởi về em từ miền biên cương xa xôi tổ quốc, đang buổi hành quân dừng chân anh nắn nót, con chim mừng xuân vui hót trên cành…
Vọng cổ
1/ Ở nơi ấy, rừng vào xuân, rừng không có mai vàng. Chỉ có hoàng hôn rừng buông sương trắng và tiếng chim ngàn vụt sáng buổi bình minh. Thương em nhiều, áo vải mong manh, ruộng sớm đồng trưa mưa nắng tảo tần. Nuôi con thay chồng đuổi giặc miền xa. Đất bám đôi chân bàn tay rám nắng!
2/ Tết đến năm nay, nhớ may con áo mới, đắp ấm thêm chăng khi đêm tối lạnh lùng. Anh vẫn hành quân vui với núi rừng. Đồng đội bên anh - những chàng trai trẻ, balô nặng đường dài áo rách đôi vai. Mang súng bên mình suốt lứa tuổi con trai, chưa ngắm mắt xanh của một người con gái, chưa nói cùng ai một lời ân ái. Giặc đến, lên đường súng lại cầm tay!
Nói lối
Mùa xuân về, em hãy nói cùng con,
Mai con lớn, con sẽ thành chiến sĩ,
Như chú như cha suốt đời bền bỉ
Đuổi giặc xâm lăng chưa ngơi nghỉ một ngày.
Câu hát người xưa em hãy ru con ngủ, chí làm trai dặm nghìn mây phủ, gấm vóc giang sơn con gìn giữ muôn... đời.
Vọng cổ
5/ Câu hát người xưa em hãy chọn lấy lời.
Làm trai cho đáng thân trai,
Xuống đông, đông tĩnh. Lên đoài, đoài yên.
Lịch sử giống nòi con hãy thuộc từng trang. Khe ngắm, đỉnh ruồi con tập nhìn cho kỹ. Ngòi viết học trò - mũi lê người chiến sĩ. Nhớ nghe con, giặc rình cõi biên thùy.
6/ Mùa xuân này là đã bao xuân, hai đứa hai nơi như lòng ta không giới tuyến. Xa cách đôi ta cho ở nơi đây triệu người xa gặp lại. Xà rông mới rực màu trai gái mừng xuân. Chim két bay về nghe nhạc trỗi ngũ âm. Điệu À - day lượn theo cánh tay cong cô gái. Ánh lửa bập bùng sôi hồn trai rực cháy. Nhịp lâm - vông nghiêng mái nhà sàn!
Rừng vào xuân, rừng thay áo mới. Lá đỏ rơi đầy, phủ lối quân đi. Giữa buổi hành quân, dừng chân anh viết vội. Thương em nhiều, qua lá thư xanh.
BÓNG QUÊ
Nối lối:
Mấy năm rồi tôi không về quê cũ
Nhớ luỹ tre bên cạnh đình làng
Bờ đê xưa thuở ngày thơ còn đi học
Đợi gió lên cùng bạn thả diều
Lý chiều chiều (nam bộ):
Đường làng, năm cũ nay còn không
Bao ngày qua cách xa làm thân viễn xứ
Bao năm vẫn chưa quay về
Đâu bóng đê năm nào
Vui cùng chúng bạn rong chơi
Quê hương ơi nhớ thương vô cùng
Vọng cổ:
Câu 4:
Đường làng năm xưa vẫn còn đây và luỹ tre xanh vẫn nghiêng mình che bóng mát. Bát ngát hương thơm của mùi lúa chín và thoáng nghe câu ca dao của mẹ hát năm… nào.
Lời ca dao tha thiết ngọt ngào. Con sông quê vẫn hiền hoà xuôi chảy nước lớn nước ròng bao lượt nắng mưa. Trở lại quê nhà sau bao năm tháng bôn ba. Đường quê năm cũ vẫn xanh màu lúa mới. Câu hát ngọt ngào mẹ đã ru con, dẫu có đi xa xin hãy nhớ quê nhà. (hò)
Lý năm căng:
Đường quê trong ánh hoàng hôn.
Nhiều năm tuy đã đi xa
Thương mãi câu ca dao xưa
Từ lâu khắc ghi kỹ niệm
Chiều quê vương vấn ngày xanh
Trường tan lưu luyến cùng nhau
Áo trắng hồn nhiên năm tháng học trò.
Câu 5:
Câu hát thân quen ngọt ngào của mẹ, qua khúc ca dao đằm thắm dịu dàng. + + Màu mực tím ngày xanh qua bao nổi nhớ đông đầy. Tuổi học trò năm tháng rong chơi. Áo trắng tan trường xiết bao kĩ niệm. Ngôi trường nhỏ dẫu không còn nét riêu phong , nhưng đâu đó vẫn còn in dấu cũ. Kỹ niệm tuổi hồn nhiên trong tà áo trắng. Đẹp nét thanh xuân chan chứa bao tình.
Đoãn khúc lâm giang:
Đường về làng thêm xa,
Vắng bóng cha trên đồng năm xưa
Mù xa mái tranh nghèo
Nơi mẹ thường ra đồng gặt lúa.
Mờ xa mờ trong khói sương
Bóng quê hương vẫn nặng tình nhớ thương
Câu 6:
Thương lắm mái tranh nghèo lờ mờ trong sương khói. Khói bếp ban chiều ẩn hiện xa xa. Chắc giờ đây mẹ đang nấu bữa cơm chiều, tuổi già sức yếu mẹ không còn ra đồng gặt lúa. Nhớ dáng cha xưa trên đồng hợp tác, những buổi cày xa mệt nhọc lúc trưa về.
Đường quê tôi đã về đây
Mờ trông bóng mẹ bạc màu tóc mây.
Quê nhà xa cách bao ngày.
Về đây chan chứa thâm tình quê hương.
YÊU CÂU VỌNG CỔ QUÊ NHÀ
Thơ
Bạn yêu khúc hát dân ca
Tôi yêu âm điệu thiết tha quê mình
Câu vọng cổ đậm nghĩa tình
Nhịp cầu tri ngộ bạn – mình quen nhau
Trăng Thu Dạ Khúc
Trỗi lên khúc nhạc buổi đầu sơ giao biết nhau
Câu hát quê mình, sâu đậm nghĩa tình
Dù mai xa cách vẫn nhớ nhau
Biết bao tâm sự gởi vào lời ca thiết tha
Câu 01
Bạn ơi, hãy cất cao lời ca tiếng hát.
Câu hát quê hương đậm tình xứ sở, dù ở nơi đâu cũng thương nhớ quê . . .nhà
Âm điệu quê hương tha thiết đậm đà
Chúng ta quen nhau qua lời ca tiếng nhạc
Cảm xúc dâng tràn khi nghe khúc dân ca
Lời ca thương mẹ kính cha
Sống cho hiếu thảo mới là đạo con
Một lòng yêu nước thương non
Sống thủy chung giữ tròn câu nhân nghĩa.
Câu 02
Bạn ơi, hãy thương nhau bằng tấm lòng chân thật,
bằng trái tim trong sáng rạng ngời
Câu vọng cổ quê hương sao quá tuyệt vời
Giai điệu thiết tha lời ca bay bổng
Nối kết những tâm hồn đồng điệu yêu thương
Bạn và tôi xa cách quê hương
Đều da diết nhớ thương dòng sông quê mẹ
Ta hãy hát lên để cùng nhau san sẻ
Sưởi ấm cõi lòng tâm sự kẻ xa quê
Hò
Hò….ơi… yêu câu vọng cổ quê nhà
Một tài sản quí ông cha lưu truyền
Người ơi đi khắp trăm miền
Vẫn không tìm được hò. . . ơi. . .
Vẫn không tìm được bài ca vọng cổ quê . . . mình (xuống vọng cổ câu 05)
Hò xự xang xê chan chứa bao tình
Bài vọng cổ là hồn thiêng sông núi
Được kết tinh bằng xương máu của cha ông
Ai nghe cũng phải xao lòng
Tâm hồn dân tộc con rồng cháu tiên
Bài ca vọng cổ thiên liêng
Ngàn năm con cháu rồng tiên tự hào
Câu 06
Bạn và tôi hãy cùng nhau gìn giữ
Tài sản tinh thần vô giá của ông cha
Để cuộc đời vang mãi những lời ca
Kết trái đơm hoa trong vườn nghệ thuật
Mỗi chúng ta hãy gắng công góp sức
Xây dựng quê nhà giàu đẹp văn minh
Tâm tình trong buổi sơ giao
Bấy nhiêu tâm sự là bao nhiêu tình
“Từ là từ phu tướng
Bảo kiếm sắc phong lên đàng”
Ơi lời ca xưa sẽ còn vang mãi
Qua bao bến bờ muôn nẻo quê hương./.
NGỌT NGÀO ÂM ĐIỆU QUÊ HƯƠNG
Lối :
Em ơi! Hãy hát lên đi bài ca xứ sở
Âm điệu ngọt ngào qua câu hát quê hương
Xa cách quê nhà mới thấy nhớ thấy thương
Nghe câu vọng cổ chạnh lòng người xa xứ.
1. Có phải không em từng điệu lý năm xưa đã hòa cùng ngũ cung bổng trầm khoan nhặt. Tiếng lòng của quê hương hay tiếng lòng người xa xứ đã ấp ủ trong tim bao nỗi nhớ niềm thương về một góc quê… nhà.
Dào dạt lời ca hòa lẫn những điệu hò.
Anh nắn nót đường tơ em cất cao giọng hát, bài hát ân tình đã ghi khắc tim anh.
Anh lại thèm nghe điệu Lý chim xanh, hòa khúc Chiêu Quân dưới sương lạnh đêm buồn.
Lòng bỗng bồn chồn khi hát khúc Nam Xuân, không biết bao giờ mới trở về nơi đất tổ.
Lý Cái Mơn
Từng cung thương
Hòa trong tiếng hát
Ghi khắc trong tim
Quê nhà với bao người thân
Có con đê và ruộng lúa chín thơm đợi mùa
Lòng bâng khuâng thương nhớ về quê hương
Nơi có bao người thương
Có tiếng đàn cùng âm nhạc cải lương
2. Ôi bài Dạ cổ hoài lang mang dáng hình xứ sở, dù ở đâu lòng vẫn in sâu câu hát năm nào.
Từng tiếng nhạc lời ca đã thấm sâu vào tận đáy tâm hồn.
Điệu lý Cái Mơn đưa anh về quê mẹ, trái ngọt cây lành trĩu quả xum xuê.
Anh nâng phím đàn dìu dặt cung tơ, em hát khúc tương tư gởi về nơi đất mẹ.
Cách trở núi sông với nỗi lòng se thắt, nước mắt tuôn trào qua câu hát quê hương.
Trăng Thu Dạ Khúc
Tiếng tơ khoan nhặt nghe hồn đê mê sao tái tê
Khi anh xuống xề
Hòa lẫn cung hò
Xong bài Xuân Nữ cho đến Trăng Thu
Bản Tương tư ngự khóc nàng Chiêu Quân nơi ải xa.
5. Dẫu năm tháng đi qua nhưng âm điệu cải lương vẫn hằn sâu trong lòng người xa xứ. Vẫn mãi là khúc ca muôn vàn cung bậc vì cổ nhạc Việt Nam phong phú vô…cùng.
Hát nữa đi em điệu lý Tương phùng.
Anh sẽ cùng em hát lên bản nhạc lòng năm cũ, qua lớp dựng Văn Thiên Tường trong “Đêm lạnh chùa hoang”.
Trăng nước mơ màng anh thấy mình là một Trương Chi, em là Mỵ Nương giữa lầu son rực rỡ.
Tiếng sáo Trương Chi có làm nao lòng người nơi điện ngọc, và nỗi niềm riêng mang nặng trong lòng.
Lý Con Sáo
Sương giăng giăng
Đêm lạnh canh tàn hắt hiu
Lòng chạnh niềm cô liêu
Hãy cùng anh dạo bản Sương Chiều
Xang xừ líu rộn ràng
Hòa bản đàn song loan anh gõ lên
Tiếng em ca chứa chan sầu tư
Còn nỗi buồn nào hơn nhớ quê
Qua tiếng ca đê mê hồn ta
(trở về câu 6)
Em ơi! Khúc tình ca qua từng cung từng điệu, là hồn của quê hương của dân tộc muôn đời.
Ngọt ngào câu hát em ơi
Tình ca đất nước ngàn đời không phai
Dẫu còn muôn nẻo chông gai
Nhưng hồn dân tộc luôn rạng ngời trong tim