Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

VỀ QUÊ NGOẠI

Lối:

Dòng sông nào chảy giữa lòng tôi
Như con sóng nôn nao thương về quê ngoại
Lâu quá không về nên ngoại buồn ngoại lẫy
“Nặng gánh gia đình nên bỏ ngoại phải không con?”

Vọng cổ

1/ Tội cho con lắm ngoại ơi con nào dám đâu nghĩ vậy, mẹ sinh con ra là con gái nên tính nết trầm ngâm nhưng nội, ngoại con vẫn ...thương đồng. Ai nói cháu ngoại thì xa, cháu nội thì gần. Chớ con thì vẫn một lòng thương ngoại, dẫu nhà ngoại nghèo xiêu vẹo ở ven sông. Bờ kinh Tất Thạnh Lợi mùa này mưa gió trợt trơn, đường về ngoại sáng đi chiều tới. Công việc bên chồng con phải đảm đương, nên lâu về thăm để ngoại buồn, ngoại nhớ.

2/ Ngoại ơi con là đứa cháu mồ côi mà ngoại nuôi con khôn lớn, từ buổi lên năm lên bảy tuổi đầu. Ngoại từng kể con nghe trận đánh càn Mương Trám ba con đã qua đời. Khi hay tin, mẹ chạy ùa qua trận đánh, bầy trực thăng lồng lộn trên đầu giết chết mẹ con. Trời ơi, trong một giờ mà đau thương trùm phủ lấy đau thương, ngoại xé góc vải thô chít lên đầu con hai vành tang trắng. Từ đó ngoại cưng, ngoại yêu cháu mồ côi của ngoại, con nhớ trong lòng không dễ gì quên.

Lối

Con lớn khôn ngoại dựng vợ gả chồng
Lễ vu quy ngoại mừng ra nước mắt
Đò Thạnh Lợi đưa dâu về Bến Lức
Con thẫn thờ nhìn, ngoại đứng nhìn theo

Vọng cổ

5/ Ngoại tiễn con ra bến đò, theo chồng xây hạnh phúc, bỏ ngoại một thân đứng khóc cho ...con buồn. Vậy mà ba tháng nửa năm con chưa về thăm ngoại một lần. Thương là thương ngoại tuổi già lụm cụm, như thân cò lặn lội giữa đồng khuya. Lúc ra cầu ao là hố bom sâu, khi qua ruộng bờ mương đứt nối. Thương cháu có chồng xa trái bần chua ngoại cũng gửi là ngoại muốn cho con đỡ nhớ quê nhà.

6/ Ngoại ơi, dòng sông này gắn bó cả đời con, bởi bóng nước in sâu dáng hình của ngoại. Bởi miền đất kiên trung quê hương Thạnh Lợi, hơn ba mươi năm rồi giữ nhân nghĩa sáng lòng tin. Con như thấy dáng ngoại già bắt cá hái rau, lòng thanh bạch trọn đời không thay đổi. Con chợt nhớ câu “thuỳ nhân vô sử, địa sanh thảo hà thảo vô căn”. Mai đây rồi ngoại già trăm tuổi, để lại trong con một nỗi nhớ trên đời.
Ngoại già ở túp lều tranh
Lâu chưa thăm viếng, chưa đành dạ con
Nay về thăm ngoại ven sông
Run run gậy trúc ngoại ôm con ngậm ngùi./.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét